“Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi. Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng”
Lấy cảm hứng từ tác phẩm “ Khúc hát ru những em bé trên lưng mẹ “ của tác giả Nguyễn Khoa Điềm, “Mặt trời của mẹ” gợi lên những lời ru thiết tha trìu mến, những lời ru như thủ thỉ, tâm tình như vỗ về ôm ấp, giấc ngủ của biết bao nhiêu đứa trẻ lớn trên lưng mẹ. Mẹ địu em trên lưng, em ngủ say trong địu như cách cái kén bảo vệ, che chở cho con nhộng đợi ngày trưởng thành.
Nhưng điều đặc sắc hơn cả đó là thông qua những lời ru dịu êm, thiết tha, trìu mến ấy đã làm hiện dần lên hình ảnh người mẹ. So với không gian mênh mông rộng lớn kia thì hình ảnh người mẹ trông thật nhỏ bé ấy vậy mà nó vẫn bừng sáng khắp không gian. Tấm lưng gầy, bé nhỏ nhưng còn lớn lao, vĩ đại hơn lưng núi. Người mẹ không chỉ tích cực tham gia tang gia sản xuất mà còn mang trên vai “mặt trời” của mẹ với tất cả tình cảm yêu thương, chăm sóc. Hình ảnh ẩn dụ này vừa thể hiện rằng đứa con như là nguồn sống của người mẹ vừa khẳng định rằng đây chính là nguồn năng lượng lớn nhất, tiếp sức cho mẹ vượt qua biết bao gian truân, khó nhọc. Bắp thì có trời, còn mẹ thì có con.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.